Chuyện gia đình cụ Khoan
Ngồi uống hụm nước lá vối, cụ Khoan nhìn đàn gà đang nhặt thóc ngoài sân, cụ thấy chúng nó ríu rít bên mẹ, nô đùa, vui vẻ, chúng nó thật giống các con, cháu của cụ bây giờ, nhưng để có ngày hôm nay, cụ Khoan nhớ mãi chuyện gia đình mình cách đây hơn một năm.
Hôm đó khi cụ đang ngủ, thì tường đổ uỳnh cái, một mảng tường bao vừa xây lúc chiều bị đổ. Cụ và con gái tỉnh dậy, thì thấy như vậy buồn lắm, cô con gái cụ liền nổi cơn tam bành.
- Chúng mày làm thế hả, không làm gì được bà mà lại làm thế?
Sau một hồi to tiếng, thì con dâu cụ bên nhà bên cũng nói luôn:
- Cô đổ cho ai mà đổ, cô đừng có mà lắm mồm nhé!
- Tôi không biết ai làm, ở đây chỉ có gia đình tôi và chị, gia đình chị làm chứ ai?
- Cô đừng có hàm hồ, đừng có mà già mồm!
- Chị bảo ai già mồm hả?
- Thôi, mẹ xin hai con, các con mà mãi thế thì mẹ chết đi cho rồi.
Sau tiếng của cụ Khoan hai người đi ngủ, nhưng vài hôm sau, có chuyện động trời xảy ra, cụ Khoan đang ngồi ăn cơm thì mấy đứa cháu nội của bà hùng hổ sang.
- Cô cháu gì với nó, đánh nó đi.
Cụ chưa kịp can ngăn thì 4 đứa cháu gái đã vào đánh cô ruột của nó, may mà đánh nhẹ nên là cũng không gây thương tích nặng, chuyện này đến tai cô Hòa, Tổ trưởng hòa giải thôn. Sau khi biết chuyện tối nay cô sang nhà gặp hai gia đình, trước khi vào hòa giải cô Hòa nói.
- Dạ thưa cụ, vừa rồi cháu biết chuyện gia đình mình, chuyện xảy ra không hay, hôm nay cháu sang hòa giải, có ý kiến ạ?
- Vâng, có gì cô giúp cho gia đình tôi.
- Trước tiên việc hòa giải là việc làm mong muốn các bên hòa thuận, nguyên tắc là cháu là trọng tài, cháu cho ai phát biểu mới phát biểu, nếu người kia đang nói mà người khác nhảy vào là cháu về ạ.
- Rồi, cô giúp cho chúng tôi, chứ mãi thế này tôi chán lắm!
- Vâng, trước tiên em mời anh Hoàng, anh nói trước đi
- Vâng, chuyện là thế này, mấy hôm trước cô ấy xây tường bao, nửa đêm tường đổ mất một đoạn, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế là cô ấy nói sang vợ chồng tôi, ý là vợ chồng tôi làm đổ đoạn đường mới xây đó. Vợ tôi không chịu được nên cũng lời qua tiếng lại. Mấy hôm sau tôi gọi mấy đứa con về, đánh cô ấy như vậy đó.
- Vâng, còn chị Liên thì sao?
- À, tôi cũng chỉ nói bâng cua thôi, nhưng anh ấy là anh trai tôi, anh ấy làm thế cô bảo có được không?
-Tôi làm thế để cô bớt cái mồm cô đi, ai dè, thỉnh thoảng cô ấy lại nhiếc móc tôi là lấy vợ không đẻ được con trai, làm gia đình mất giống, này nọ, cô bảo tôi có ức không?
- Anh à, anh thì sao, em gái lở dở về ở với mẹ đẻ, anh không giúp lại còn nói mánh khéo tôi, mẹ cho tôi tý đất làm nhà anh có vui đâu, tôi xây cái tường bao anh cũng không sang hỏi lấy một câu.
- Dạ, thế là cháu hiểu câu chuyện của anh em nhà cụ rồi, cho cháu hòa giải ạ.
- Rồi cô nói đi.
- Vâng, trong chuyện này, mâu thuẫn thực sự là anh em cũng chấp nhau câu nói, cả hai đều sai. Cô em thì không nhìn thấy tận mắt việc anh chị mình làm đổ tường lại cứ đổ cho anh, còn anh vì không nén được giận lại bảo các con về đánh cô ruột lại cũng sai nữa. Gia đình thì phải tình cảm, thế mà cả hai bác bá lại làm việc như vậy. Ai cũng có nỗi khổ riêng, đánh tuổi anh em phải yêu thương, đùm bọc nhau, nhưng lại nay cãi cọ, mai cãi cọ, thế thì còn gì là anh em ruột nữa. Đau lòng nhất là cụ, biết bênh ai bây giờ, một bên là con trai, con dâu, một bên là con gái, cụ buồn lắm, gần 90 tuổi mà chứng kiến con cháu trong gia đình lộn tùng phèo thế thì cụ sống buồn lắm, ăn cỗ yến cũng không vui. Thôi giờ các bác, các bá xin lỗi cụ, các cháu xin lỗi cụ, anh em, con cháu cũng phải xin lỗi nhau, cùng nhìn về phía trước, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau, sao anh em các bác làm thế.
- Ôi, cô Hòa cô nói đúng quá, cô nói đúng cái tâm của tôi đó, cô là người giữa, cô nhìn thấu thì mới thấy.
- Dạ chúng con, chúng cháu xin lỗi cụ ạ.
- Chúng mày có làm hòa không
- Dạ, chúng cháu có ạ, chúng cháu sẽ sữa ngay.
- Cám ơn cô Hòa nhé, nhờ cô mà các con, các cháu tôi mới nhìn về một hướng.
- Dạ, không có gì cụ ạ, cháu chỉ mong mỗi gia đình trong thôn mình đầm ầm thôi ạ.
Sau khi cô Hòa về, nhận thấy mình sai các con, cháu cụ Hòa đã yên ấm, yêu thương nhau. Đang ngồi nghĩ ngợi chuyện cũ, cô con dâu liền sang nói với cụ.
- Mẹ à, chiều nay vợ chồng con làm mâm cơm gia đình, mời mẹ, các em, các cháu sang ăn cho vui ạ.
- Ừ, con về đi, để mẹ bảo em, các cháu.
Hồng Đạt (Đài Truyền Thanh huyện Ba Vì-Hà Nội)